Người xưa nói “Dục đăng thiên lý sơ bộ vi tiên”, nghĩa là muốn đi xa ngàn dặm phải khởi điểm từ bước chân ban đầu. Thật vậy, có lúc trông lên cao để thấy mây trời lồng lộng, nhìn ra thật xa để biết biển rộng mênh mông, nhưng cũng có khi phải quay lại nhìn thật gần để thấy lối về hoa nở, lá rơi đầy sân. Có khi ta làm đủ mọi việc trên đời, nhưng cũng có khi dừng lại tĩnh tâm, chăm sóc bản thân mình: chải đầu, soi gương, tắm gội…. Nhìn lại để biết rằng mình đang hiện hữu. Có lúc thao thao trên bục giảng, biện chứng thuyết phục người, rồi cũng có khi quay về để học cách lặng yên, điều phục thân tâm mình. Có khi nhìn vẻ đẹp muôn trùng hùng vĩ của núi non và nghe rõ tiếng thác ghềnh tuôn chảy, vượn hú chim kêu…, thưởng lãm tất cả những âm thanh hình sắc ở ngoại cảnh, nhưng cũng phải quay về quán chiếu lắng nghe tiếng vọng từ nơi sâu thẳm của cõi lòng, để nhận diện lại tự tâm, thấy rõ diễn tiến đổi thay của từng sát na giây phút, trong một thực tại đang là… Quay về để thấy rõ, nhìn lại để yêu thương.
Tịch dương còn chút tia hồng
Chiều thu lá đổ cửa không nhuộm vàng
Đôi bờ sóng nước mênh mang
Lặng nghe chuông điểm canh tàn mù sương.
Thích Thiện Phước
◊-◊————————————————————◊-◊