Khi những cơn mưa ngâu tháng Bảy bất chợt làm xao động cả bầu trời mùa hạ, khiến cho lòng người bỗng chùng lại và chợt nhận ra thời khắc mùa Vu Lan lại về, đan xen vào dòng đời những bâng khuâng, vương vấn cùng dòng xúc cảm mông lung như thực, như mơ…
Vâng! Mùa Vu Lan báo hiếu đã lại về… Mùa của những người con dù đã lớn khôn hay còn nhỏ dại cùng tưởng nhớ đến công ơn sinh thành, dưỡng dục của Mẹ, của Cha. Mùa cho ta thể hiện sự hiếu hạnh không phải để mong bản thân có thêm điều lợi hay tiếng thơm, mà đơn giản chỉ là để lòng nhẹ nhõm, thanh thản và thấu hiểu hơn triết lý giản đơn mà sâu xa Phật dạy - ấy là phải biết: “Từ, bi, hỷ, xả” hay “vô ngã”, “vị tha” và cũng là để chúng ta tiếp bước dòng chủ lưu của đạo lý dân tộc “Uống nước nhớ nguồn”, “Ăn quả nhớ người trồng cây”…
Có lẽ vì thế mà cũng như bốn mùa trong năm, nhưng tháng Bảy mùa Vu Lan khiến con người ta dường như trăn trở hơn với biết bao xúc cảm… Và cũng dễ bâng khuâng với những nỗi niềm hoài niệm vấn vương…
Dẫu chút mưa nắng tháng Bảy có thất thường đan xen vào dòng đời vội vã bởi những toan tính cơm áo gạo tiền, nhưng kỳ diệu thay sao ta lại muốn cùng tĩnh lặng trong tiếng chuông chùa ngân nga như những âm điệu kết nối âm dương, cho ta trải lòng nhiều hơn với những người thân đã khuất….
Nơi ấy Phật không chỉ ban dạy cho ta lẽ sống ở đời. Những bông hồng đỏ ban cho những người may mắn còn cha, còn mẹ xin chớ thờ ơ. Những bông hồng trắng nhớ thương dành cho những ai đã không còn được cha mẹ kề bên…
Những mâm cơm lễ vật cho ngày báo hiếu cũng chỉ cần chay tịnh: chè lam, cháo trắng… nhưng cũng đừng quên chúng sinh “sống đã chịu một đời phiền não, thác lại nhờ hớp cháo lá đa”…. Mỗi người góp một tấm lòng trong vạn tấm lòng bao dung, tạo nên một nét đẹp văn hóa của dân tộc Việt được gìn giữ qua bao đời theo quan niệm “sống gửi thác về”…
Mùa Vu lan về cho ta bao thổn thức, nhắc mỗi người về đạo lý ơn nghĩa sinh thành, dưỡng dục như lời giáo huấn trong Kinh Phật, khiến những ngày tháng Bảy mưa Ngâu này con người ta dường như ai cũng muốn sống chậm lại dù chỉ một chút, nhưng là để được tỏ bày tình cảm nhớ thương, quyến luyến, vị tha…hơn.
Cứ thế trong cái vòng quay của 365 ngày, mùa Vu Lan về rồi lại đi mà chẳng hề thay đổi, như cõi đời này luôn rộng mở để mỗi người được trở về đối diện với lòng mình và hiểu rõ hơn: đâu chỉ đến những ngày Vu Lan mới cần báo hiếu bởi hiếu nghĩa là điều cần làm, cần thể hiện mỗi ngày. Bởi cuộc sống là hữu hạn, nhưng tình yêu mà mẹ cha dành cho chúng ta là vô hạn…
Chiều đầu tháng Bảy Âm lịch chợt nắng chợt mưa, thả bước ra phố thấy người người đã tấp nập sắm sanh mũ áo tiền vàng… Và đâu đó tiếng chuông chùa ngân lên làm không gian trầm lắng như chẳng muốn thời gian trôi đi…
Và lòng ta sao cứ nao nao bởi bao ý nghĩ về tình đời, tình người trong xã hội hôm nay…
Minh Tư
◊-◊———————————————————————◊-◊
NĂM THÁNG DẦN TRÔI
Thích Thiện Phước
Cuộc đời là một hành trình luôn đưa ta về phía trước, không giậm chân tại chỗ, không lùi lại phía sau, từng bước chân trải dài ấy, luôn mang theo: Ước mơ thách thức, hạnh phúc niềm đau, nụ cười tiếng khóc, thất bại thành công, nhục vinh được mất,… có người đạt được đỉnh cao của sự nghiệp một cách mau chóng dễ dàng khi còn rất trẻ, có người lận đận mãi vẫn không thành, có người thì chưa lên đến đài vinh quang thì nhìn lại đã già, hơi tàn sức kiệt, rồi phải chống chọi chịu đựng với bệnh tật, như chờ đợi đến hồi kết thúc một chuyến đi xa…
Ai cũng có một thời vẫy vùng xông pha nơi chân trời góc biển, rồi cũng có lúc phải thu mình bình lặng chốn quê nhà, vui cùng cỏ nội mây ngàn, đếm từng giọt mưa rơi như dòng thời gian của đời người đang trút xuống… trở về sống cho mình, ngồi cắt móng tay, đếm từng hơi thở, soi gương nhìn mặt mình thật kỹ thật lâu, để thấy những nếp nhăn in đậm nét phong trần, thấy mây bay cuối tận chân trời mà lòng đầy xao xuyến, bỗng quên đi bao ký ức về cuộc đời thành bại nhục vinh, đã là lữ khách trần gian thì cái gì là của họ của ta, đến lúc an lòng nhìn lại buông xuôi muôn duyên để nhẹ lòng cho một chuyến đi về…“cô đơn không hẵn một mình, một mình không hẵn cô đơn”, chim hót, lá rơi, bầu trời đầy sao đêm…chỉ một mình ta nhưng ngập tràn hạnh phúc bao la.
Mờ sáng rừng thiền chưa dọi nắng
Đêm về hoa cỏ cũng lặng yên
Từng tiếng chim kêu bình minh dậy
Sương lờ bóng nguyệt giới hương bay.
Thật ra, đời người mau chóng lắm bạn, tất cả mọi chúng ta đều sẽ có ngày ly biệt và đến điểm dừng, đó là ngày mà mình rời xa thế giới nầy, ly biệt người thân thương, mọi thứ mà ta gắn bó trân quí yêu thích rồi cũng phải buông xuôi, ta không giữ mãi những gì mình có được, mất mát, đổi thay, tàn hoại…vì thế gian là vô thường, có một thứ không bao giờ thay đổi, đó là luôn luôn thay đổi, sống ở đời đôi lúc cũng phải tuỳ duyên, thay đổi chính mình cho phù hợp với thời đại hoàn cảnh, nếu ta không thay đổi thì sẽ bị thay thế và lùi về phía sau.
Nếu biết còn vài ngày, vài giờ, vài phút giây nữa để sống, thì bạn sẽ sống như thế nào, và làm gì cho khoảng thời gian còn lại của mình?… Ai nấy đều có nỗi khổ niềm đau, vì vậy cho dù hoàn cảnh nào, ta phải sống tràn ngập tình thương yêu: Bản thân, mọi người và muôn loài, khi tình thương đủ lớn thì cánh cửa khổ đau cũng dần khép lại, xin cho đi tình thương vô hạn bằng nhiều phương diện ở trong đời.
Lạy Phật mong sao cho con và mọi người mọi loài sống an lành tự tại, như cánh hạc tung bay giữa bầu trời cao rộng thênh thang, như những đám mây nhẹ nhàng phiêu bồng cao vút chốn thiên không, như dòng nước thì thầm len lõi xuyên qua mọi ngóc ngách của vũ trụ bao la, thong dong từng bước chân đi ngang cuộc đời một cách an toàn không vướng mắc, như làn gió thổi qua những cánh đồng hoa cỏ, mang theo hương thơm vi diệu lan tỏa khắp mọi chân trời.
Thời gian của kiếp người là một nguồn tài nguyên có giới hạn, không thể tái chế, mua bán, trao đổi, tiền bạc châu báu mất đi hôm nay, ngày mai có thể tìm được, còn thời gian trôi qua rồi, sẽ không bao giờ trở lại. Món quà vô giá này, tạo hóa đã ban cho chúng ta và muôn loài đồng đều như nhau. Mỗi ngày đêm có 24 giờ đồng hồ, nhưng chúng ta sử dụng vào việc gì, đó là chuyện cá nhân của từng người…
Đời người sống vài mươi năm, thật quá ngắn ngủi so với vòng luân hồi vô tận. Mỗi một hành nghiệp của chúng ta, dù tốt hay xấu, đều ẩn tàng lý nhân quả ở đó. Vì vậy, khi được làm thân người, bạn hãy tận dụng cơ hội hiếm có nầy, cố gắng sống nhân từ, đạo đức, chân chánh, trung nghĩa, thanh cao, liêm khiết,… trải lòng yêu thương giúp đỡ mọi người.
Cuộc đời, vốn dĩ có nhiều sự bất an đau khổ, ta nên sống sao cho có ý nghĩa, mang lại niềm vui cho mình và người. Ngày ngày tu nhân tích đức, sớm sớm tinh tấn công phu, cầu mong cho mọi người hết khổ, sống đời an vui hạnh phúc trong cõi phù du mộng ảo nầy.
Tuy nhiên, cuộc đời thật tươi đẹp cho những ai sống chân thật với nó: Và vẫn còn đâu đó những khoảng trời bình yên vô hạn, những đàn cò trắng bay lượn xa xa trên cánh đồng lúa bất tận giữa buổi chiều thu nhạt nắng, những khu rừng nguyên sinh xanh thẳm bao la, những dòng sông tĩnh lặng uốn khúc êm đềm, những chú ong dễ thương chăm chỉ hút mật, những đàn bướm bay chập chờn trong vườn hoa cỏ dại khi bình minh về còn đượm thấm sương đêm….thành trụ hoại không – thế gian vô thường, sanh già bệnh chết – thân người giả tạm, xuân hạ thu đông – năm tháng dần trôi, lá rụng về cội nước chảy ra khơi, an nhiên cho một chuyến đi về,…
Thong dong ở mọi phương trời
Mây bay gió thổi mong đời an yên.
Gót chân thoát tục tuỳ duyên
Lối về hoa cỏ thiên nhiên thanh nhàn.
Nha Mân, 03/2023.
Kinh Vu Lan – Thích Thiện Phước.